Ngày nay, Andrea Bocelli là một trong những người Ý nổi danh nhất trên thế giới; ai cũng thích giọng hát của ông; hơn 110 triệu CD của ông đã bán hết. Và ông là người đáng lẽ ra đã không được sinh ra: các bác sĩ khuyên mẹ ông nên phá thai vì có nguy cơ là đứa trẻ sinh ra sẽ tật nguyền. Nhưng mẹ ông không nghe theo các bác sĩ và cương quyết tiếp tục việc thai nghén đầy khó khăn này, một việc sau đó còn bị sức khỏe yếu kém của bà sinh ra nhiều biến chứng. Nhờ quyết định can đảm của người đàn bà Ý này, ngày 22 tháng 9 năm 1958, Andrea sinh ra đời. Em bé này mang theo căn nhãn áp di truyền, ảnh hưởng tới thị lực: năm 12 tuổi, cậu hòan toàn mất thị giác do bị đánh trúng đầu trong một cuộc chơi túc cầu. Cậu bé người Tuscany này mất thị giác nhưng không mất giọng nói, nhờ thế, cậu đã thực hiện được một nghề nghiệp sáng chói và trở thành một trong các danh ca nổi tiếng nhất thế giới.
Hiện nay, Andrea Bocelli có buổi trình diễn nhạc khắp thế giới; nơi nào, công chúng cũng chờ mong ông, nhưng bất cứ khi nào có thể, ông đều trở về Lajatico, thị trấn quê hương ở vùng Tuscany. Đây là căn nhà nơi ông sống với gia đình; đây là nơi ông chuẩn bị cho mọi chuyến đi và trình diễn âm nhạc.
Trong một cuộc phỏng vấn đầu năm nay của Wlodzimierz Redzioch trước khi trình diễn tại Hí Trường Ergo ở Gdansk, Ba Lan, Bocelli tâm sự rằng: “Giữa lòng Tuscany và giữa nền văn hóa hoàn toàn nông thôn, tôi đã học được một phẩm trật giá trị từng lên khuôn đời tôi, và phần nào tôi đang chuyển tải nó khi tôi ca hát. Do đó, tôi có tâm tư sâu nặng với Lajatico và vùng Valdera. Càng đi đó đi đây vì công việc, tôi càng muốn trở về vùng quê để tìm bình an và lấy lại sức. Vả lại, ở nơi này của Tuscany, tôi còn nhiều bạn bè và thân nhân, mẹ tôi cũng đang sống tại đây. Đó là lý do tôi trở về đây mỗi khi các trách nhiệm trong việc làm cho phép”.
Được hỏi về bài học mà mẹ Edi của ông có thể dạy cho một thế giới chỉ biết quan tâm tới những đứa con hoàn hảo, mà nếu không thì người ta sẵn sàng phá thai, Bocelli cho hay: “Tôi tiết lộ các chi tiết này về việc sinh ra đời của tôi là để đem lại một tia hy vọng và thực hiện một đóng góp nhỏ vào công trình hỗ trợ tâm lý cho mọi phụ nữ vì các lý do khác nhau đã không đủ sức mạnh trong chính họ để bảo vệ sự sống mà họ đang mang trong dạ”.
Về giọng hát của mình, Andrea Bocelli, cho rằng “Người ta luôn bảo tôi có giọng hát tốt và dễ nhận ra. Nhưng tôi đã ghi danh học luyện âm lúc đã trưởng thành. Trong đời tôi, có hai cuộc gặp gỡ đã trở thành có tính quyết định: cuộc gặp gỡ thứ nhất là với nhà soạn nhạc đại tài Luciano Bettarini, và cuộc gặp gỡ thứ hai là với danh ca Franco Corelli. Tôi đã cố gắng trở nên danh tiếng sau một thời gian nội trú và rất nhiều “chiếc cửa đóng chặt”. Để chu toàn được kế hoạch trong đời, tôi đã làm việc rất nhiều, hết sức tận tâm, tự đặt cho mình một kỷ luật nghiêm khắc và cố gắng rèn luyện thật nhiều thói quen tốt. Cuối cùng, mọi sự đều diễn tiến tốt. Tôi hy vọng rằng câu truyện đời tôi, được truyền thông kể lại, có thể giúp được ai đó nhờ sứ điệp nó mang theo. Tức là, không có giấc mơ nào không thể thực hiện được, điều quan trọng là tin rằng nó sẽ thành sự thực, hãy theo đuổi nó một cách nghiêm túc, trung thực và khiêm nhường”.
Điều đáng lưu ý nơi Andrea Bocelli là giữa lòng một thế giới càng ngày càng bị duy tục hóa, ông vẫn đã cố gắng tạo ra nơi cử tọa một lòng yêu thích nhạc thánh thiêng. Ông bảo: “Làm thế nào bạn có thể bỏ qua chiều kích thánh thiêng? Không có nó, hiện hữu ta sẽ trống rỗng. Thiếu thánh thiêng sẽ là nguyên nhân gây thất vọng; sẽ là một thảm họa được công bố. Đối với tôi, giải thích thánh thiêng là một hình thức cầu nguyện. Âm nhạc là tiếng nói của linh hồn, di chuyển dọc theo những nẻo đường dẫn sâu vào cõi lung linh nhất của tâm thức ta. Xét về tiềm năng, âm nhạc có thể là một trải nghiệm huyền nhiệm”.
Đề cập tới mối liên hệ giữa lý trí và đức tin, Bocelli cho rằng “Đức tin của tôi phát sinh lúc tôi đã trưởng thành, khi một số vấn đề hiện sinh trở nên cấp thiết. Tôi hiểu ra rằng khi đưa ra bất cứ chọn lựa nào, ta đều đang đứng ở đôi đường, một đường dẫn tới sự thiện, một đường dẫn tới sự ác. Sống trong niềm tin cho rằng số phận điều hướng không những không thích đáng, mà còn thiếu luận lý và lý lẽ nữa. Đây là lối lý luận sơ đẳng giúp người ta đưa ra quyết định đúng đắn, và sự lựa chọn nền tảng đầu tiên của ta phải là: tin hay không tin. Tôi chọn con đường xem ra rõ ràng hợp luận lý hơn, một con đường mà trí khôn tôi, dù hữu hạn, đã nhận thấy là không có con đường nào thay thế được. Đức tin quả thực là một hồng phúc vô giá mà tôi cố gắng duy trì và đào sâu, và nó nâng đỡ tôi hàng ngày. Tôi không nghĩ đức tin mâu thuẫn với lý trí”.
Bocelli có lòng sùng kính Đức Mẹ cách đặc biệt. Theo ông, “Đức Maria là đường dẫn tới Chúa Cha, là Mẹ trên trời, là Đấng An Ủi và là Đấng Trung Gian của ta. Không phải là trùng hợp khi qua bao thế kỷ, âm nhạc đã có thể ca hát, cầu nguyện và kêu van ngài bằng thật nhiều công trình tuyệt diệu”.
Là người từng ca hát trước hàng triệu người, trong đó, có 4 tổng thống Mỹ và 3 vị giáo hoàng, nhưng với Bocelli, Đức Gioan Phaolô II là “Một tinh thần phi thường, người mà đối với các tín hữu chúng ta, ngay lúc còn sống, trong tư cách giáo hoàng, đã biểu tượng cho sợi dây gắn bó sáng ngời giữa hiện thế và Siêu Việt. Được ơn thánh đặc biệt soi sáng, ngài là khuôn mặt lôi cuốn. Ngài là một vị thánh, biết phải nói một cách đơn sơ ra sao với người ta, lôi cuốn các thế hệ Công Giáo mới. Một vị giáo hoàng thay đổi lịch sử. Ngài là sức mạnh thúc đẩy và là anh hùng của các thay đổi có tính thời đại, và địa chính trị. Tôi đã nhiều lần được vinh dự và sung sướng hát trước mặt Đức Gioan Phaolô II, tôi luôn nhớ các kỷ niệm về những giây phút như thế. Đối với tôi, việc phong thánh cho ngài là dịp rất đỗi vui mừng và đem lại thật nhiều xúc động”.
Bocelli cũng không quên nhắc đến Đức Bênêđíctô XVI, một người hiểu biết và yêu mến âm nhạc, từng cho rằng âm nhạc chân thực phát sinh từ cảm nghiệm yêu thương, buồn sầu, và là cuộc gặp gỡ với Đấng Thần Linh. Ông cho rằng suy nghĩ này là “một suy nghĩ rất đẹp đẽ về âm nhạc, sâu sắc và tinh tế, phản ảnh sự mẫn cảm của người nói ra nó”.
Về Đức Đương Kim Giáo Hoàng, người từng thú nhận với nhóm “Pueri Cantores” rằng “tôi mà hát thì giống như con lừa”, Bocelli chú ý tới sự nhậy cảm của ngài đối với người nghèo và túng thiếu. Chính ông cũng đã lập ra Qũy Andrea Bocelli mà sứ mệnh là “giúp các cá nhân và các nhóm đang gặp khó khăn do bệnh tật, nghèo khó, bị xã hội ruồng bỏ, cũng như trợ giúp các dự án quốc gia và quốc tế biết đóng góp vào việc loại bỏ các rào cản ấy và giúp khai triển các tiềm năng của con người. Sự cân bằng (ngân sách) của bốn năm đầu rất khả quan. Tôi xin trích dẫn một ít con số: biến cải 3 trường đường phố thành các trường sở có chức năng và an toàn, được sử dụng miễn phí bởi 1.6 ngàn trẻ em và là nơi các em được cung cấp các bữa ăn (ba trường ở Haiti); hơn 20 triệu lít nước cung cấp cho các khu bùn lầy nước đọng ở Cité Soleil (Đô Thị Mặt Trời), Haiti); cung cấp những điều căn bản cho 360 gia đình tại các trại tỵ nạn (Iraq); các nhà tắm tại Rôma, cho 80 người vô gia cư sử dụng hàng ngày; tài trợ cho 15 nhà khoa học đang nghiên cứu các dụng cụ tiên mẫu nhằm gia tăng sự độc lập cho người mù.
Điều cũng đáng lưu ý là Bocelli từng hợp tác với Hội Đồng Giáo Hoàng về Gia Đình để tổ chức nhiều buổi hòa nhạc. Sáng kiến này được kèm với khẩu hiệu “Mầu nhiệm vĩ đại: Tin Mừng gia đình như trường dạy nhân loại cho thời đại ta”. Đối với ông, “gia đình là yếu tố nền tảng của xã hội, nơi ta lên khuôn các xúc cảm của ta. Đây là nơi ưu tuyển trong đó ta tìm kiếm sự hài hòa và tôn trọng nhau. Gia đình là nơi ta học, và dạy người khác, chọn điều tốt trong mọi hành động; cố gắng thi hành trong đời ta các giá trị Kitô Giáo mà cha mẹ ta vốn truyền thụ cho ta và là những giá trị ta có bổn phận truyền lại cho con cái ta. Cảm nhận các dây nối kết gia đình là điều mỗi người chúng ta cảm nhận được lúc còn thơ, sống trong gia đình, nếu ta may mắn có một gia đình. Những ai nghĩ rằng họ có thể sống không cần gia đình, có thể tiêu hủy gia đình theo ý muốn, rõ ràng đang đặt cái tôi của họ vào chỗ của Thiên Chúa và quên hết những gì họ tiếp nhận được lúc còn thơ, một kho tàng yêu thương vô hạn và vô điều kiện. Như thế, gia đình phải được bảo vệ bằng một trái tim trong trắng của trẻ thơ và tôi cũng đang cố gắng hết sức để làm việc này”.
Vũ Văn An